Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Tản mạn Café Saigon

Không đâu như café Saigon - Ngày nay người ta thư giãn ở café, làm việc ở café & café đáp ứng các dịch vụ này thật tốt. Hơn nữa, hình như café Saigon còn là một nét đẹp văn hóa & cuộc sống nơi đây.

Café Saigon thật đa dạng, mỗi nơi một vẻ. Bạn thích ồn ào: có ngay! Bạn thích tĩnh lặng: có ngay!... Vậy nên tôi yêu café Saigon!

Những ngày mưa từng giọt café rơi chậm chậm như lắng đọng thời gian, những ngày nắng, bên khung cửa café như bỏ lại đâu đó dòng đời tất bật. Tôi yêu café Sài Gòn!


Tôi yêu những ngày la cà quán café, yêu những câu nhạc Trịnh da diết vô thường, yêu những tình khúc Ngô Thụy Miên dìu dặt, yêu những khoảnh khắc nhìn lại cuộc đời qua lăng kính từng giọt café đậm đặc chậm rơi!



Tôi yêu những ánh nhìn cuộc đời đầy lãng tử, yêu những cái lắc bất cần, yêu lắm những giọt đắng giọt đời...



Café Sài Gòn không nơi nào có được, tiện nghi cũng có, ấm cúng cũng có, thâm trầm cũng có, bất cần cũng có nhưng mỗi người được là chính mình nơi quán café!


Nếu bạn không thích cái xô bồ giả tạo của café Đà Nẵng. Nếu bạn không ưa cái kiêu kỳ, lãnh cảm của café Hà Nội. Nếu bạn tội cái chân chất đến quê mùa ngọt lịm của café Cần Thơ. Và nếu bạn cũng chẳng thích những hộp quán café Singapore chẳng tình người... thì bạn hãy thử café Sài Gòn. Vẫn thấp thoáng đâu đó văn hóa các vùng miền đa dạng của café Sài Gòn nhưng tôi yêu café Sài Gòn vì không ở đâu có thể có được. Và đơn giản vì nơi đó quá đỗi thân thuộc và nó cũng là cuộc sống!



Đến Sài Gòn mà chưa đến café thì chắc cũng chưa biết hết Sài Gòn vậy!

Nguồn blog cafe_saigon

cafeviahe.info web site giải trí.clip kinh di,clip vui,hình vui, chuyện lạ ....

Web mình mới open lại thời gian gần đây mong các bạn vào ủng hộ
http://cafeviahe.info

web mình chuyên cung cấp các đặc sản như
clip kinh dị , clip vui , hình vui , chuyện lạ ..... và còn rất nhiều thức khác hay ho
P/s : website ko dành cho người có tiền sử về bệnh tim, phụ nữ có thai và đang cho con bú vì có 1 số clip kinh dị loại nặng

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2009

Sự thật về scandal của Michael Jackson!

Tôi muốn nói rằng tin tức này là chắc chắn (tôi đã nhầm những cái tên với nhau vì tôi đang khóc), tôi thật sự không quan tâm rằng bạn có tin nó hay không, tôi đã hứa với một người bạn cũ rằng sẽ nói ra sự thật khi Michael qua đời và đó là những gì tôi đang làm. Tôi không tìm kiếm sự chú ý, tôi đã có đủ rồi. Những điều này là dành cho anh. Mikey, tôi sẽ luôn yêu anh…
Sau sự qua đời dột ngột của Michael Jackson đã khiến Jordan Chandler nói ra sự thật!

Vào năm 1993 Chandlerđã nói với một bác sĩ tâm lý và cảnh sát rằng Jackson đã có những hành động gợi dục bao gồm cả tình dục bằng miệng, cậu bé đã mô tả tỉ mỉ vùng sinh dục của Jackson. Vụ án này đã được giải quyết ổn thỏa với 22triệu đôla theo báo cáo, nhưng sự căng thẳng đã khiến cho Michael bắt đầu uống giảm đau. Sau đó anh đã nghiện nó.

Bây giờ có lẽ sự ăn năn về sự qua đời của Michael đã khiến cậu bé quyết định nói thật. “Tôi chưa từng có ý định nói dối và huỷ hoại Michael Jackson nhưng cha tôi đã bắt tôi phải nói dối. Bây giờ tôi không thể diễn tả được tôi nuối tiếc đến mức nào và mong anh tha thứ cho tôi.” Jordan Chandler đã nói qua băng ghi âm. “Nếu tôi vượt qua được điều này, tôi sẽ thắng. Không đời nào tôi chịu thua. Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì tôi muốn và chúng sẽ bị hủy diệt mãi mãi…”

Jordan Chandler, nhân chứng đã tố cáo Michael
lạm dụng tình dục với mình.

Dưới ảnh hưởng của một người cha thích tranh cãi (Evan Chandler) đã bảo con trai ông ta nói rằng Jackson đã chạm vào dương vật của anh. Evan Chandler sau đó đã nói với bác sĩ tâm lý và tiếp đấy là cảnh sát rằng Jackson đã có những hành động hôn, thủ dâm và tình dục bằng miệng cũng như đưa ra mô tả chi tiết về những điều ông ta khẳng định là đó là vùng sinh dục của ca sĩ này.

“Bây giờ lần đầu tiên tôi không thể tiếp tục nói dối được nữa. Michael Jackson đã không làm gì tôi cả, tất cả đều là lời nói dối của cha tôi để thoát khỏi sự nghèo túng.” – Jordan nói.

Nguyên văn lời thú nhận của Jordan bằng tiếng anh tại đây




Một câu chuyện

Một lần, Phật đi giáo hoá vùng Bà La Môn. Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá nên ra đón đường Phật chửi. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh, học tức giận chặn Phật lại hỏi:

- Cù-đàm có điếc không?

- Ta không điếc.

- Ngài không điếc sao không nghe ta chửi?

- Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự. Mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ nhưng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?

- Quà ấy về tôi chứ ai!

- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.

Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Còn chúng ta, những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói gặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà đau khổ triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người đừng quan tâm, như thế mới được an vui.

Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi ngay xuống mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quý vị có ai nghe nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.

Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa? Nếu còn buồn giận vò một vài lý do bất như ý bên ngoái, đó là tu chưa tiến.

Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai, thứ ba thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không phải người trí.